Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2020

NƯỚC MẮT CỦA NGƯỜI BRAZIL TẠI TRẬN CHUNG KẾT CUP C1

 Khi hồi còi chấm dứt trận chung kết Champions League 2020 ở Lisbon vang lên, không biết có bao nhiêu người để ý đến Neymar, kẻ gục xuống mặt cỏ, và khóc?

Đúng như những gì chúng ta đã nói trước trận chung kết, cái trục Brazil của PSG quyết định tất cả. Nếu họ chơi tốt, PSG có thể chiến thắng. Ngược lại, nếu họ không đạt được đúng với kỳ vọng mà HLV Tuchel đặt lên vai, PSG cũng sẽ suy yếu đi và trước một đối thủ như Bayern, nếu bạn tự suy yếu đi, điều đó cũng đồng nghĩa với tự sát.

Và đúng là PSG đã “tự sát” khi hàng công của họ cùn mòn trong một đêm mà Neymar mờ nhạt kinh khủng. Những chỉ trích dành cho Neymar dường như đã lấp đi hết những lỗi lầm của các đồng đội khác. Trong bối cảnh ấy, nếu nhìn vào Neymar, chúng ta sẽ biết nói gì hơn ngoài những chê bai hay thậm chí mỉa mai?

Song, hãy thử nghĩ, một người dám đứng ra đảm lãnh trách nhiệm cho cả một tập thể có xứng đáng được đón nhận một thái độ khác?

Khi hồi còi chấm dứt trận chung kết Champions League 2020 ở Lisbon vang lên, hình ảnh đọng lại với nhiều người là màn ăn mừng của Bayern Munich. Không biết có bao nhiêu người để ý đến Neymar, kẻ gục xuống mặt cỏ, và khóc?

Vẻ mặt dường như lạnh tanh của ông chủ PSG khi bước lên bục nhận huy chương bạc chắc cũng để lại nhiều bàn tán. Nó không chỉ là cái lạnh lùng đơn thuần của người có tiền, biết rằng thua keo này bày keo khác, mà nó dường như mang thêm cả cái lạnh lùng cố gắng lấp khoả đi cái bẽ bàng của người gần mười năm bỏ ra cả tỷ euro để theo một giấc mơ chưa thể tận cùng.

Nhưng nếu chúng ta nhìn lại những gì mà những người khác cũng đã đầu tư để có được chức vô địch Champions League, chúng ta sẽ hiểu được cuộc chơi ấy khó khăn đến nhường nào. Cũng là Bayern Munich đó thôi, với Pep Guardiola, Champions League chỉ là một số không tròn trĩnh, dù cho Pep đã thay đổi diện mạo Bayern rất nhiều, với những tán dương trong thời gian đầu lên tới tận trời.

Rồi cũng là Man City, với số tiền chi ra không kém, với những HLV giỏi nhất đã từng đến, ở lại và ra đi, để rồi thất vọng ở Champions League. Câu chuyện Chelsea còn đáng nói hơn. Với những HLV thương hiệu hàng đầu, họ không đi tới đâu ở giải đấu đó. Vậy mà hai HLV tạm quyền lại đưa họ vào chung kết. Trong đó, Di Matteo là người mang lại cúp bạc, để rồi cũng ra đi trong mối hoài nghi.

Nói thế để hiểu, danh hiệu là điều gì đó rất khó đảm bảo, cho dù giới chủ đội bóng có đầu tư cho ngôi sao (cầu thủ, HLV) đến cỡ nào. Hãy nhìn vào người ghi bàn quyết định trận chung kết 2020 này, chúng ta càng thấy hơn. Nếu là chủ của PSG, chúng ta sẽ chọn bán Coman hay bán Neymar? Nếu biết Coman sẽ là người ghi bàn mang lại cúp, chẳng ai bán anh cả. Nhưng chức vô địch lại là điều mãi mãi bất khả tri của người làm bóng đá. Nên giữa một thương hiệu ngôi sao và một cầu thủ trẻ, lựa chọn thế nào chắc khỏi bàn.

Bây giờ thì quay lại với nước mắt Neymar một chút, bởi nó mới chính là thứ mang lại cảm xúc lớn của trận chung kết có thể nói là hay nhất trong khoảng chục năm trở lại đây. Không ai nghĩ 1 ngôi sao 28 tuổi như Neymar lại gục ngã, và khóc trên thảm cỏ xanh như vậy. Đó chắc chắn là nước mắt tiếc nuối cho trận cầu cuối cùng quyết định tất cả một mùa giải nhưng cũng là nước mắt để ta suy luận được nhiều điều.

Trong những người ngồi xem trận chung kết Champions League 2020 diễn ra ở Lisbon vừa rồi, không biết có mấy người nhớ đến chung kết cúp C2 năm 1997? Thời ấy, UEFA còn 3 cúp châu Âu, mà C2 là “Cup Winners’ Cup”, tức là giải đấu của những nhà vô địch Cúp Quốc gia. PSG đang là đương kim vô địch, sau trận thắng Rapid Wienna 1 năm trước đó. Đối thủ của họ mùa Hè 1997 là Barcelona, với một cái tên lẫy lừng. Đó là Ronaldo Luis Nazario de Lima, tức "Rô béo".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét